cafe PNC

chạy-xe-không-đội-nón-để-gió-thổi-vào-cái-đầu-đinh-mới-cắt :D lên cầu Thủ Thiêm

gặp bạn

và nhìn người xì gòn. 2 người đi với nhau

hoặc những người ngồi 1 mình, nghỉ mệt

đầu đinh

free

hoặc là cả gia đình

người này đi

thì người khác đến

nhà

và moody

và teen

mình thích nhìn lên khoảng trời rộng như vầy

và những người hông quen hông biết, nhưng người ta vẫn cười, hiền

mình thích nhìn cả gia đình đi thả diều. trẻ con thì nhảy loi choi. người lớn thì cười

mình thích nhìn xe đạp

2 ông cháu ngồi trên con lương, bình yên. chiều xuống. và bùn 1 tẹo.

người xì gòn ôm nhau

túm lại là, nói-hoài-hông-chán, mình thích xì gòn. ở xì gòn thì người ta có thể bận rộn nhưng người ta vẫn có thể có những chỗ bình yên. ở xì gòn có cái này, có cái kia, có nhiều thứ và ai cũng có thể tìm những cái phù hợp cho mình. if they care enough to look around.

I used to like Nguyễn Ngọc Tư stuffs. Now I don't want to read her stories. I don't want to read those nostalgic stuffs. It will make you nostalgic. It will make you feel like "oh man, those were the days". But in fact, hell no, you're still in those days. You still can enjoy them. The nostalgic feeling is nice and comfortable. And I think it's sux at the same time. We're young

writing in some random coffee shop after having dinner with my parent. it's the first in this whole busy week since I hang out every other nites. It was nice. I like the fact that you can enjoy your life out-in-the-street, sometimes-in-the-company and always-at-home. It's just so Xì-Gòn : )

{http://blog.plonely.com}