vừa đọc mấy câu về nghiện thuốc lá, 8 chơi

hồi còn nhỏ thì tự hào 2 điểm

1. ko nghiện thuốc

2. rủi xui mà có hút thì muốn bỏ lúc nào là bỏ

thêm tí tuổi đầu, mới nhận ra sự thật phũ phàng là chỉ có thể tự hào về điểm số 1, điểm số 2 thì lừa tình vậy thôi chứ làm được cùi luôn, bởi vì

- bao nhiêu lần nhất quyết ăn kiêng, ăn được 1-2 bữa, rồi lại tèo; đạp xe cho ra mồ hôi, thì vì ra nhiều quá nên về nhà uống coke cho đã khát; đi bơi lên thì cũng khát nước & đói bụng nên lại ăn, thì làm éo gì đấu lại pác thuốc lá

- bao nhiêu lần nhất quyết ko "xóc lọ", vì mỏi tay quá, mà roài cũng nhắm mắt đưa chân cho số phận đẩy, đưa, qua lại

- bao nhiêu lần hồi nhỏ thấy mấy pạng lớn chửi thề, phóng xe lạng lách, thầm chửi "mịa mí thằng mất dạy", cuối cùng lớn lên hóa ra mình mất dạy phải từ bọn nó trở lên, lạng lách mà còn chả có bằng lái

- bao nhiêu lần hỏi còn chưa dậy thì thấy con gái bận 2 dây là nghĩ "đồ xì-lút", lớn lên ra đường về nhà nhiều khi phải dán salonpas ngay cổ

tóm lại thì iem là người thiếu nghị lực nhưng rất tò mò. cho nên kiềm nén mà giữ vững vấn đề ko hút thuốc, chứ hút rồi thì...

mà nói chung cũng tùy ng, lâu lâu về đi ăn với cả nhà. ba kêu chai bia ra. xong 1 hồi ăn xong, móc điếu thuốc ra hút (nghe chúng bạn đồn, uống bia xong hút phê lém ), nhìn mặt ba rất đê mê. tự dưng mới nhận ra, ba chỉ hút mỗi lần dzui dzui cả nhà gặp nhau, còn bình thường thì hầu như ko có. cũng tốt, hì

cũng như câu "phải hút thuốc chứ đừng để thuốc hút mình", nhưng chắc chỉ dành cho ba iem, chứ iem mà hút thì thôi kiểu gì cuối cùng chắc cũng bị lừa tình. khỏi hút cho chắc