bữa đọc được cái này trên báo
Đêm kinh hoàng trong hang Hòn Kẽm
tóm tắt đại khái là một bà mẹ ôm đứa con trốn trong hang động với dân làng khi Mĩ đang càn quét ở ngoài, rồi

"Vì cháu khóc quá, sợ lộ Mỹ sẽ giết hết dân, người mẹ đó đành chôn sống đứa con ba tháng tuổi do mình rứt ruột sinh ra vào một đêm tối trời của mùa đông năm 1969. Cháu chết đi là để bảo tồn hàng trăm tính mạng dân thường đang chạy giặc trốn tại hang núi Hòn Kẽm."

mới đọc qua thì chỉ tội nghiệp và phục bà này, nhưng sau khi đọc chi tiết hơn, tới đây

"Súng vẫn nổ, mọi người ngồi trong hang cứ nghĩ lính biệt kích Mỹ đang đến gần hang rồi. Lúc này mọi người ngậm ngùi đành nghe theo mấy anh du kích, lại động viên cô Năm: “Thôi cô hi sinh đứa con đi...!”. Sau hai ngày Sáu Tiền chết do Mỹ giết, đêm đó bà Năm hôn núm ruột đang khóc: “Mẹ không bao giờ bỏ con, nhưng vì để cứu dân làng, con phải ra đi...”. Sau khi cháu tắt thở, bà cởi chiếc áo trong người đùm con lại. Bà bế thi thể của con, bò lên khỏi miệng hang về hướng tây 100m mặc cho mưa rơi, mặc cho đạn pháo bắn rền vang, bà dùng hai tay móc đất ướt lạnh để an táng con mình."

cảm thấy không còn gì để nói, haiz.

bảo đảm cái bài báo này cũng do mấy ng có mặt trong đêm đó cảm thấy lương tâm cắn rứt nên nhờ phóng viên đăng, coi như là để thanh thản trong lòng 1 tẹo thôi chứ thật ra nó từa tựa như vầy

[imagination]
- bà Năm ơi, con bà khóc quá, thôi ko ấy...
- KHÔNG !
- bà Năm ơi
- KHÔNG !
[vài lần như vậy]
[1 ng nào đó nhào vào giật đứa bé ra, bà Năm bay vào giật lại nhưng rồi phải chịu thua...]
[/imagination]

kết cục
"Vì ám ảnh triền miên, nhiều năm qua tâm trí bà tỉnh điên lẫn lộn. Chiếc khăn của đứa con ngày xưa, đến nay bà vẫn còn giữ và coi đó là “báu vật” bất ly thân. Đêm cũng như ngày, khi không tỉnh bà bế chiếc khăn đó hát ru. Rồi có những khi bà đốt nhang, một mình vào rừng miệng nói lẩm bẩm đi tìm mộ con. Nhưng mộ con của bà đã mất dấu tích sau khi an táng do mưa quá lớn."

kết luận : trong chiến tranh thì ai cũng phải hi sinh hết sức cao cả