điểm mạnh của mình là liều có chọn lọc

điểm yếu là nhát gan

and I truly enjoy it. Feel the fear and do it anyway.


mình thích cảm giác đang đi ngoài đường và tự dưng phía sau có 1 đám trai làng tự dưng lò dò đi theo. mình đi cuối (vì trước đó đã đi cuối mà hông lí nào đàn ông con trai lại chạy lên phía trên :">) và tự dưng có 1 vài người đang đi phía trên cũng lẳng lặng vòng xuống

mình thích cảm giác vừa sờ sợ, vừa khoái khoái, hì hục kiếm điểm tựa để leo lên 1 gờ đá hơi cao và nhìn xuống biển. ngồi đó tự dưng nghe thằng nhóc kế bên hét "I don't want to miss a thing". it's just it.

mình thích ngồi nhậu. tới lượt ai thì người đó sẽ kể 1 chiện dzui hay bùn rồi mới được uống. và có những chiện mình hông nghĩ là người ta có thể chia sẻ, and they did. for me, I still don't. hì

mình thích cảm giác vừa chở bạn vừa nổ "coi tay lái lụa của tui nè" và chạy lên 1 ngọn núi mà nhìn ra là toàn cảnh thành phố (và bị đau bụng lâm râm hic). sau 1 cua quẹo, tự dưng nhìn lên là con dốc mà phía cuối là mặt trời bao quanh bởi mây, nhìn mờ mờ và chói lóa, cứ như là stairway to the heaven :) rồi lúc đi xuống thì rà thắng hết mức mà xe nó cứ chạy làm vừa lái vừa run.

mình thích cảm giác ngồi trên băng ghế đầu những chuyến xe đường dài, nhìn xe cộ chạy ngược lại, nhìn những người mà có lẽ chỉ gặp 1 lần trong đời. mình thích cảm thấy chênh vênh và nhớ những người từng bước qua (then some bước lại, some just don't) cuộc đời mình, là bạn, là người iu, là đồng nghiệp và tự dưng mình sẽ thèm về nhà để măm cơm má nấu.

và mình thích cảm giác khi mà despite all of these stupid things I like, I do like some very non-stupid thing - some peaceful smile. và đó là lúc tự dưng mình SMS, bảo rằng mình thích nhìn bạn cười.

I just don't want to miss a thing.

PS: I hate taking photo of someone giving something to other

{http://blog.plonely.com}