ngày Chủ Nhật của em
đi ăn sáng lừa tình ba má
móc chìa khóa mới - from my favorite coffee :D
chỗ ngồi quen thuộc
trời mát mẻ, chạy ra cầu Thủ Thiêm hóng gió
Phúc Âm
mình thích 1 cái đoạn trong Shawshank Redemption, khi mà bạn nhân vật chính cố thủ trong phòng phát thanh radio, bật nhạc giao hưởng cho toàn bộ tù nhân trong trại giam nghe, lúc đó người ta (fin) nói như vầy
I have no idea to this day what those two Italian ladies were singing about. Truth is, I don't want to know. Some things are best left unsaid. I'd like to think they were singing about something so beautiful, it can't be expressed in words, and makes your heart ache because of it. I tell you, those voices soared higher and farther than anybody in a gray place dares to dream. It was like some beautiful bird flapped into our drab little cage and made those walls dissolve away, and for the briefest of moments, every last man in Shawshank felt free.hôm nay mình nghĩ ra 1 thứ cũng có thể làm người ta thấy feel free, ngoài trừ nhạc giao hưởng, ngoài trừ bia, thứ này hay ho tí tẹo nhưng mà máy chụp hình thì lại không ghi lại được
gió : )