có nhiều truyện, đọc xong chẳng nhớ mấy nội dung là gì, chỉ nhớ cái cảm giác khi đọc nó

giống như hôm trước ngồi đọc "Khói trời lộng lẫy", chỉ nhớ mang máng là đang ngồi ở 1 cái cầu nhỏ, vắng, buổi chiều, mát, và có 1 lon 333. vừa đọc vừa cảm thấy mình bồng bềnh

hoặc như khi mình đọc cái đoạn này

Đó là đoạn cuối của một dãy núi từ xa lắm, rơi rớt lại còn bảy ngọn xếp thành hàng dài nhấp nhô như gợn sóng. Làng dưới chân ngọn núi cao nhứt, quanh năm đỉnh ngập trong mây mù, những ngày trời trong cũng có vài đám mây nằm vắt ngang, đám này bay đi đám kia đến đậu.

Làng có từ bao đời, nằm trên bờ dốc thoai thoải, có chừng vài trăm nóc nhà rải rác dưới tán những cây xoài rừng, các khóm tre trúc. Một con đường mòn nhỏ từ xa đi thẳng vào rồi rẽ ngang, vòng qua làng đi lên núi, đường đi xưa kia của những người đào củ hái lá thuốc, lâu rồi không dùng đến phủ đầy lá mục, cỏ mọc che kín. Dân làng không đi đâu, người các làng bên cũng không ghé qua, cả vùng không chợ không nhà thương trường học, sông suối cũng không, dân làng xài nước giếng sâu mấy chục thước, chiếc cần vọt cao ngang tầm ngọn cây.


mình cảm thấy: "Trời ơi, hôm nào phải chạy xe, dừng cái xịch, và đi vòng vòng chỗ này mới được". nghe có vẻ là lạ, xa xôi, nhưng mình tin nó nằm đâu đó ở gần mình, chạy xe vài trăm km, ngó qua ngó lại, là sẽ thấy